watch sexy videos at nza-vids!
[Truyện ma có thật] Nhà em bị vong ám
Em vốn định post vào thread
chuyện lạ của em nhưng thấy nó
dài quá nên em lập thread mới.
Chuyện xảy ra với gia đình em
cũng khá lâu, nay tự dưng em
nhớ đến và kể lại cho các bác,
đến bây giờ em vẫn sợ phải đi
lên vùng cao, hoặc rừng rú, vì
trong suy nghĩ của em ở trên đó
rất nhiều cái kỳ lạ và huyễn hoặc.
Em sẽ kể theo từng chuỗi những
sự kiện mà họ nhà em đã gặp
phải cho đến khi bên nhà em tìm
được cách hoá giải những sự
việc kì bí trên.
Phần 1: Bác em mất
Năm 2003, hồi đó em đang học
lớp 6 thì ở trên quê ngoại báo tin
xuống là bác họ em mất, bác mất
vì bị ung thư gan, em nhớ ngày
bác còn sống bác uống rượu
nhiều lắm, có lẽ đó là do di chứng
của rượu để lại. Em cũng ít gặp
bác vì khoảng cách địa lý xa quá,
mỗi năm em cũng chỉ được lên
quê ngoại chơi có 1 , 2 lần, lần
nào lên cũng thấy bác uống cả
cốc rượu to đùng mỗi khi ăn
cơm. Hồi đó em vẫn còn ngoan
lắm, le te đi uống thử thấy cay
quá thế là em khóc, chả hiểu sao
lúc ấy to đầu rồi mà còn khóc,
bác dỗ mãi mới được. Bây giờ
em mà uống rượu thì chắc cũng
có thằng phải khóc theo em.
Ở nhà năm đó là lúc em cũng sắp
được nghỉ hè, nghe tin bác mất
là bố con, bà cháu lục đục đưa
nhau về quê. Lúc đó chỉ có bố
em, bác cả, bà ngoại em và em đi
thôi, hồi đó còn bé cũng chẳng
thấy buồn nhiều lắm, chỉ thấy
háo hức vì sắp được về quê và
ngồi ôtô ngắm cảnh. Quê em ở
Thanh Thủy – Phú Thọ, từ nhà
em lên đó em nhớ không nhầm là
hơn trăm cây, phải ngồi ôtô 4
tiếng đồng hồ và phải đi 2
chặng. Chặng 1 là đi từ em lên Hà
nội, rồi chặng 2 từ Hà nội bắt
đầu bắt xe Tu Vũ thẳng lên quê
em. Em nhớ hồi bé mẹ với em
hay đi lên quê toàn bắt nhầm xe
Sơn Tây, mà từ đoạn đó sang
bên quê em còn qua sông Đà nên
lại phải mất 1 chuyến phà nữa
mới lên được đúng quê em, lên
đến nơi mẹ cứ bị mấy bác chửi
suốt vì từ bé đã ở đấy mà còn
không biết đường. Đi xa vậy mà
em chả thấy buồn ngủ gì, trong
khi đó bố và bác em thì đã ngáy
o o rồi, chỉ có bà là ngồi khóc
thút thít, có lẽ là thương bác, bác
mất trẻ quá, năm đó bác mới có
42.

Lên đến nơi cũng hơn 12h, nhà
bác giờ chỉ còn lác đác vài người
đang dọn dẹp linh tinh, bà vừa
lên đến nơi là khóc chạy vồ đến
quan tài bác rồi nằm phủ phục ở
đấy, mọi người sợ bà khóc mệt
quá ngất ra đấy nên ai cũng lôi
bà ra nhưng bà cứ vùng vằng
nên cả nhà lại thôi. Bác em đi
sớm quá để lại mình bác gái với
2 đứa con còn bé tí, ai nhìn cũng
thương cho 3 mẹ con. Bác gái
dọn vội mâm cơm ra để bố con,
bác cháu ăn cho đỡ đói nhưng
em chẳng đói mà cũng chẳng
nuốt nổi bát cơm cúng lạnh ngắt
nên ra sau nhà chơi.
Nhà bác em là 1 căn nhà ngói
bình thường, đằng sau là 1 quả
đồi, nó không cao lắm và thoai
thoải nhìn rất đẹp, hồi đó ở quê
em nhà nào cũng trồng sắn, nhà
trồng ít thì chỉ trồng quanh quẩn
ở vườn nhà thôi nhưng nhà
trồng nhiều thì trồng cả ở trên
đồi, có nhà cũng vì sắn mà giầu.
Em nhớ ngày bé hay lên trên đó
chơi đuổi nhau trốn tìm với mấy
đứa trẻ con quanh đấy, rồi đùa
nhau làm gẫy cả mấy luống sắn,
cứ bị bác chửi suốt.
Em mò mò bước lên, phần là
muốn lên xem lại nó như thế
nào, phần còn lại là lên đi tiểu, vì
ngồi xe mấy tiếng đồng hồ em
tức hết bụng, mới đi được có 1
đoạn thì em thấy có 1 người
mặc quần đen áo trắng và đội cái
mũ cối đang đứng quay lưng lại
phía em. Nghĩ bụng là chắc bố
nào cũng mò lên đây đái nên em
chả quan tâm, nhưng kì lạ là lúc
em xả hết nước trong người
xong rồi nhìn lên phía trên thì
vẫn thấy ông ấy đứng quay mặt
vào bụi cây chả biết để làm gì,
thấy lạ nên em gọi:
- Chú ơi, chú làm gì đấy
Gọi 2, 3 hồi nhưng chẳng thấy
ông ấy trả lời gì cả, tò mò nên
em cũng chạy lên xem ông ấy
đang nhìn cái gì mà chăm chú
thế, nhưng quái lạ là chỗ ông ấy
đứng cách em tầm 4, 5 mét thôi
nhưng mà em đi mãi vẫn thấy
mình còn cách ông ấy 1 đoạn
khá xa, đồi thì thoai thoải nên
leo được 1 tý là em bở hơi tai rồi.
Mệt quá nên em đi xuống, vừa đi
vừa nghĩ bụng chắc ông nào say
đứng đái xong ngủ luôn trên
đấy, xuống gần đến nơi em lại
ngó lên trên 1 lần nữa nhưng lần
này thì chả thấy ai đứng ở cái
bụi cây đấy cả. Lúc đấy thì em
cũng chỉ nghĩ là ông ấy lại bỏ đi
đâu thôi nên đi vào nhà mà chả
để ý gì nữa.
Tối đến, vì là ở quê lại gần đồi
núi nên chỗ nhà bác em rất vắng
cũng tại 1 phần là nó nằm sâu tít
bên trong đường cái, bố em, bác
Đại và em quyết định ngủ lại đây
vì lo bác gái ở 1 mình sợ không
dám ngủ. Thực ra còn có anh họ
em là anh Quang – anh gọi bác
em là cô và chị dâu ở đấy nhưng
nhà anh chị ở tít cuối, với cả vợ
anh đang mang bầu anh còn phải
trông chị làm sao mà lên trông
bác được, dì em cứ gạ em về nhà
dì ngủ nhưng em theo bố nên
không về.
Ở quê thì tầm 9h là đã yên ắng
lắm rồi vì người nhà quê đi ngủ
rất sớm. Em còn bé nên được ưu
tiên ngủ trong nhà, giường kê
cạnh quan tài, bố và bác Đại thì
dải chiếu ngủ ngoài sân. Thực ra
trong buồng trong còn giường
nhưng vì giường đó trước lúc
mất bác em đã nằm ở đấy, nên
chỉ có bác gái và 2 em ngủ thôi,
lúc đầu em cũng muốn chui vào
đấy nằm cùng cho đỡ ghê vì bên
nhà ngoài để quan tài, nhưng
chả ai cho em ngủ mọi người bảo
phải kiêng kị cái gì đó em cũng
không biết.
Em ngủ cùng bà, bà chắc mệt nên
đã ngủ từ trước rồi, em thì cứ
trằn trọc mãi mà không tài nào
ngủ được. Có lẽ vì lạ nhà, lạ
giường, và cũng có lẽ vì sợ, trời
mùa hè mà em cứ rét run chắc
hơi người chết trong quan tài
phả ra nên em thấy lạnh.
Nằm 1 lúc thì cũng thiu thiu ngủ
mất. Em cũng không nhớ là mình
đã ngủ được bao lâu tự dưng
thấy lành lạnh nên tỉnh giấc, lúc
đó em nhớ em vẫn chưa tỉnh hẳn
và còn đang ngái ngủ, cái
giường em nằm thì lại đối diện
thẳng ra cổng, mắt vẫn lờ đờ
nhìn ra đó để xem trời sáng
chưa thì tự dưng thấy có một
bóng đen lùi lũi bước từ cổng
vào, hôm đó trăng sáng nên em
nhìn rất rõ, vào tới gần thì em
thấy đó là 1 người phụ nữ, đầu
đội nón sùm sụp, kín mít, và trên
vai đeo 1 cái bị. Nó không hẳn là
bị mà giống như cái làn bằng vải
ngày xưa các cụ hay dùng để đi
chợ tay dắt theo 1 đứa bé. Lúc
đầu em cứ tưởng là trời sáng rồi,
vì bên ngoài trăng rất sáng, nên
em nghĩ là bà hàng xóm nào
sang rủ bác em đi chợ thôi.
Nhưng bà ấy vào mà chẳng gọi
hay hỏi ai gì cả, cứ lùi lũi đi vào,
bà ấy đi rất nhẹ, em có cảm
tưởng như là bà ấy đang bay
chứ không phải đi. Đến gần cái
hiên chỗ bố và bác Đại nằm thì
cha mẹ ơi, lúc đó tim em như
muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bà
ấy đi qua người bố và bác mà họ
vẫn không biết gì, vẫn ngáy ngủ
đều đều. Rồi bà ấy lại gần cái
quan tài và cứ đứng im như vậy.
Để em miêu tả vị trí em nằm với
vị trí cài quan tài cho các bác dễ
hiểu, quan tài kê theo chiều dọc,
đuôi quan tài hướng ra cửa, còn
cái giường mà em nằm thì phần
đầu chĩa vào phần thân của
quan tài, cách chừng 0,5m, còn
đuôi giường thì chĩa vào phía
bức tường. Em nằm ngay ngoài,
bà đó chỉ đứng cách em hơn 1m,
lúc đó chỉ muốn ngoái cổ lại để
gọi bà dậy xem là cái gì nhưng
chỉ sợ bà kia biết mình vẫn còn
thức thì chết. Em vẫn cố ti hí mắt
lên để nhìn thì thấy bà ấy vẫn
đứng đó, cố nhìn mặt xem là ai
nhưng không tài nào nhìn được
vì ánh đèn dầu quá bé, với lại bà
ấy đội kiểu nón gì mà che gần
hết mặt, còn đứa bé đi cùng thì
lạ lắm, em thấy hình như nó
không có khuôn mặt, chỉ là 1
khoảng trắng phẳng lì.. Phải
khoảng gần một lúc lâu sau thì
bà ấy quay người lại và đi ra
phía cửa, nhưng lạ 1 điều là lúc
vào em đã thấy bà ấy đi từ cổng
vào, lúc bà ấy đi ra em cố nhìn ra
cổng nhưng chẳng thấy bà ấy
đâu, sợ quá, em nằm im rồi ngủ
lúc nào không hay.
Phần 2: Đưa bác ra đồng
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy thì em
đã thấy mọi người lục đục chuẩn
bị để trưa mang quan tài nhập
đất rồi. Em cũng bắt đầu mò dậy,
người hơi mệt vì chuyện tối hôm
qua, khi đi qua quan tài em còn
cố tình nhìn xuống chỗ cái bà kia
đứng để xem có gì khác thường
không thì thấy có 1 vũng nước,
nhưng đã khô gần hết rồi. Run
quá nên em chạy luôn ra đằng
sau nhà rửa mặt. Không khí buổi
sáng sớm ở quê em thật dễ chịu,
có lẽ nó gần rừng, gần núi, nếu
mà được ở đây thì phổi em phải
xanh như tầu lá chuối. Đang chải
răng thì thấy bác gái em trên
nhà quát ầm lên, chẳng hiểu
chuyện gì nên em chạy lên xem,
thì thấy bác đang càu nhàu chửi
mấy con chuột chạy nhảy làm đổ
ảnh thờ của bác em. Lúc này da
gà em nổi hết lên, nghĩ đến
chuyện tối hôm qua, chẳng lẽ cái
bà đó đã lật ảnh thờ của bác em
xuống. Vô lý, nếu như vậy thì em
phải nghe thấy tiếng động và
thấy bà ấy di chuyển chứ, đằng
này lúc đó chỉ thấy im lặng. Cố
gắng đẩy hết những suy nghĩ
ấy trong đầu ra, cũng mong nó
đúng là chuột chạy nhảy nên ảnh
bác bị đổ vì làm gì có lý do gì đâu
mà bà kia phá bác em. Em lại lật
đật chạy ra đằng sau đánh răng
tiếp.

Ăn sáng xong xuôi chả có gì làm,
ngồi nghịch hết mọi thứ trong
nhà, nhìn bố và bác Đại cứ lăng
xa lăng xăng, đi đi lại lại mà em
buồn cười. Tình anh em có lẽ lúc
sống ít được gặp nhau, thì lúc
người ta đi cố giúp cho người ta
đi được thoải mái. Con người ta
sống với nhau đôi khi cũng chỉ
cần vậy.
Gần trưa, em đã thấy mấy ông
nào đẩy cái xe bò ma (loại xe để
chở quan tài ra đồng) đến. Nghĩa
trang ở đó cách nhà bác em 1
đoạn khá xa, ra đến đường cái
phải đi ngược lên 1 đoạn nữa
mới đến. Gọi là nghĩa trang cho
oai thôi chứ thực ra là 1 cái bãi
tham ma, mộ chôn đủ kiểu, lộn
xộn chả theo 1 đường lối nào.
Lúc gần đưa bác em ra đồng thì
bà ngoại và bác gái em càng
khóc tợn, mấy đứa nhỏ thì vẫn
cười vẫn nô nhau được, có lẽ
chúng nó còn quá bé để biết bố
chúng nó sắp phải nằm trong
đất mãi mãi.
Đúng giữa trưa thì mọi người
bắt đầu chuyển quan tài lên cái
xe bò ma. Lúc đầu chỉ có 4 anh
thanh niên xông xáo vào bê thôi,
vật lộn 1 thôi 1 hồi thì mấy anh
ấy kêu sao mà nặng quá không
bê nổi. Bác em thì vốn dĩ đã nhỏ
người, từ hồi bị bệnh đến lúc
mất thì người càng bé hơn vì
không ăn được gì chẳng lẽ mấy
anh thanh niên lại không vác nổi
1 ông có hơn 40 cân. Bố và bác
em vào phụ 1 tay thì thấy đúng
là nặng thật, không thể nào bê
được, giống như bên trong đặt 1
tảng đá vậy. Lúc này thì mọi
người mới nghĩ chắc bác em
không muốn đi khỏi nhà rồi nên
bác gái vào bàn thờ thắp hương
rồi khấn.
Sau khi khấn xong thì mọi người
vào bê thử, thấy nhẹ tênh, đúng
thật là bác em vẫn nghe lời vợ.
Nhưng khi vừa ra đến đường cái
thì lại không thể nào đẩy được
nữa, lại nặng như lúc trước. Bác
em vẫn không muốn xa vợ con,
vẫn muốn ở nhà. Mọi người lại
phải nghỉ, chỉ khổ thân bác gái
lúc bác trai sống đã chạy đôn
chạy đáo vay tiền để chữa bệnh
cho chồng, khi chồng chết thì
vẫn phải chạy đôn chạy đáo để
đưa chồng đi.
Bác gái cứ khấn xong là xe lại
bon bon đi được, từ đó ra đến
nghĩa trang rất nhiều lần bác trai
không muốn đi. Nhưng cuối cùng
thì bác vẫn nghe lời vợ mà chịu
nằm xuống đất.
Phần 3: Con Lu và con Tô
Ở sau nhà bác em có xích 2 con
chó, 1 con là Lu, 1 con là Tô. Cả 2
đều là chó đen. Buổi trưa có đám
nên bác gái em phải xích 2 con
chó lại, sợ nó chạy loăng quăng
lại cắn người, bác ấy bảo 2 con
chó ấy dữ lắm, cứ thấy người lạ
là cắn. Trưa ăn cơm xong em
cũng hay mang xương xẩu ném
cho nó ăn, hồi đó cũng ngố cứ
nghĩ chơi với nó, cho nó ăn thì
nó sẽ coi mình là bạn và không
cắn mình.
Tối hôm đó, cứ thấy nó gừ gừ
nghĩ là nó muốn đi vệ sinh nên
bác thả nó ra luôn. Vừa cởi xích
là 2 con chạy ù ra ngoài ngõ. Lúc
sau mấy bác cháu đang ngồi ở
hiên nói chuyện, ở hiên nhà có 2
cái cột thì bố em treo cái võng ở
đó để nằm cho mát, con Tô đi
lững thững ở ngoài ngõ vào
nhưng không thấy con Lu. Nó cứ
đi rồi bỗng dưng nhảy tót lên cái
võng để ngồi rồi đung đưa, bác
em đuổi xuống được 1 lúc thì nó
lại nhảy lên. Bác Đại bực quá lôi
cái võng xuống để cất thì nó gừ
gừ rồi lủi đi mất.
Lúc đi ngủ bác em có gọi 2 con
về để xích lại sợ nó đi lung tung
bị bắt mất nhưng gọi mãi thì chả
thấy chúng nó đâu nên đành
thôi, đóng cổng và đi ngủ. Bác
gái với cả 2 em của em( đúng ra
em phải gọi là anh chị nhưng
chúng nó bé quá nên cứ gọi là
em cho dễ gọi) ngủ ở cái giường
mà bác trai em trước lúc mất
nằm ở đấy, bác gái vừa vào bật
điện thì tự dưng thấy con Tô
đang nằm trên giường từ bao
giờ rồi, lúc này 2 em của em
chúng nó vẫn ngủ như chết.
Nghe tiếng bác gái hét, bác Đại
và bố em chạy vào, 2 người cũng
sững người 1 lúc vì biểu hiện kỳ
quái của con chó, rồi nhanh
chóng đuổi nó ra khỏi giường
nhưng nhất quyết nó không
chịu đi, 2 đứa bé thấy ồn dậy
khóc ầm lên. Cả nhà sốt hết cả
ruột, lúc sau bố em cầm 1 cành
dâu vào rồi quất đuổi con chó
thì nó tru ầm lên rồi chạy mất
hút. Bác gái cứng đơ người vội
vàng đi thắp hương cho bác trai.
Trong đầu mỗi người đều có 1
mớ tâm trạng chẳng muốn nói
ra.
Mãi đến khuya em mới bắt đầu
ngủ được, lần này em xin ra ngủ
với bố và bác. Đang nằm thiu
thiu thì tự dưng em nghe thấy
tiếng cười the thé vọng từ cổng
vào, 1 lúc sau thì nghe thấy
tiếng chó sủa, xong lại tru lên,
được 1 lúc thì mọi thứ im bặt chỉ
nghe thấy tiếng chó rít rít như
kiểu mình vừa mắng nó xong rồi
nó biết lỗi vậy. Chả biết là gì em
run quá nép người vào cạnh bố
và bác, cố dỗ giấc ngủ nhưng
tiếng đó cứ ám ảnh làm em
không thể ngủ được. Có lẽ được
1 lúc em mệt quá mà ngủ lúc nào
không hay.
Sáng hôm sau, vừa mở cổng ra
thì bác em hết hồn vì thấy con
Tô và con Lu nằm chết ngay ở
cổng, trên người 2 con chi chít
vết cắn, 2 con nằm cách nhau độ
3 bước chân người lớn, con Tô
nằm ngay gần cổng, lúc sau nhìn
kỹ thì thấy có 1 số vết cào ở
cổng, bác em nghĩ là nó đã cố để
vào nhà nhưng mà không được.
Người ta vẫn bảo là chó cắn ma,
nhưng 2 con Tô và Lu thì bị ai
cắn? Mọi người vội mang 2 con
ra sau vườn chôn rồi chả ai bảo
ai, hình như mọi người muốn
tránh chuyện về con chó.
Phần 4: Hồi ức
Cả ngày hôm đó ai cũng im lặng,
chả ai nói với ai được câu gì, em
muốn kể chuyện tối hôm qua và
cả hôm trước nữa mà không
dám kể, chỉ sợ mọi người không
tin bảo em mệt quá nên nghĩ
bậy. Mà rất lạ, cứ ban ngày thì
không sao nhưng tối đến là em
lại có cảm giác rờn rợn khi ở nhà
bác. Hôm đó lại 1 buổi tối nữa em
phải ở đấy, sau khi ăn uống
xong xuôi, mọi người cũng đã
nói chuyện với nhau, thì bác Đại
bắt đầu kể chuyện ngày xưa cho
mọi người nghe, bác bảo từ
ngày xưa ở đây đã có nhiều
chuyện kì dị rồi.
Đó là hồi ông bà ngoại em còn ở
trên này, mãi sau cả nhà mới
chuyển xuống dưới xuôi để ở vì
quê ông ngoại em ở đấy. Bác Đại
lúc đó cũng chỉ tầm 11, 12 tuổi,
một hôm ông ngoại em đi chơi ở
nhà ông bạn ở làng bên, mà 2
làng thì chỉ cách nhau 1 cái cầu
bé tí bắc qua cái mương làng.
Hôm đó ông cũng có uống rượu,
chưa đến độ say nhưng cũng
ngất ngưởng. Ông thì gan lắm,
chả biết sợ cái gì kể cả ma sống
lẫn ma chết, bạn ông em thấy
ông hơi ngất ngất định đưa về
nhưng ông em không cần, ông
bảo ông có chân ông tự về được,
ông kia thì biết tính ông em sĩ
diện nên cũng thôi. Ở đầu làng
em lúc đó có 1 bụi tre to lắm,
chẳng biết nó có từ bao giờ vì từ
lúc ông em còn bé đã thấy nó
mọc ở đấy từ lúc nào rồi. Mọi
người vẫn kháo nhau là ở đấy có
ma, nên tối tối là ở chỗ đấy vắng
tanh chả có người qua lại gì hết,
nếu ai có việc phải ra khỏi làng
vào ban đêm chắc cũng chỉ dám
tìm đường khác mà đi.
Ông về, vừa đi vừa huýt sáo thì
tự dưng trong bụi cây trước mặt
có 1 đàn lợn con màu hồng chui
ra, có 5 con cả thảy nhưng
không thấy lợn mẹ. Nhìn đàn lợn
đẹp lắm, ông rình rình theo sau
để bắt, chả biết lợn nhà ai thả
rông, cứ bắt về nhà mình thì là
của mình, lúc đó ông em nghĩ
vậy. Cứ chạy theo sau nó nhưng
mãi mà ông không đuổi kịp, đến
lúc thấy nó chui vào bụi tre ở
đầu làng rồi mất hút, ông bắt
đầu chui vào và tìm.
Ở nhà thì bà em thấy khuya rồi
mà vẫn chưa thấy ông về, sợ
ông gặp chuyện nên sai bác Đại
và cậu Sơn đi tìm. Cả nhà nháo
nhác đổ đi tìm, ra đến bụi tre thì
thấy có 1 đôi dép ở đấy, bà nhìn
1 lúc biết đấy là dép ông rồi, bảo
bác Đại cầm đuốc soi vào bụi tre
thử xem. Sau khi soi vào bụi tre
thì mọi người kinh hãi khi thấy
ông nằm lọt thỏm trong đó, bình
thường thì bụi tre này đã dày và
rậm rạp rồi, 1 đứa bé muốn chui
vào trong đó đã khó chứ nói gì 1
người lớn, vậy mà ông em có thể
nằm tọt trong đó và ngủ ngon
lành được. Bà bảo cậu Sơn chạy
về lấy dao để chặt tre lôi ông ra,
về nhà bà cứ khóc, 1 lúc sau thì
ông tỉnh dậy. Mọi người xô vào
hỏi sao đêm hôm ông lại chui
vào bụi tre làm gì thì ông bảo tao
thấy đàn lợn con đẹp quá nên
chạy theo để bắt, thấy nó chui
vào bụi tre tao mò vào tìm
nhưng chả thấy gì, tao vừa chui
ra thì thấy đã ngồi ở nhà rồi.

........tập 2......